Phân đoạn 3, Cảnh 9: Bìa rừng cấm
Cả nhóm đã quay trở lại thời gian của mình, ngay tại bìa rừng cấm, và Ron thì đang kêu la trong đau đớn. Snape nhìn quanh và ngay lập tức nhận ra rắc rối trước mắt.
Ron: Ow…. ow…ồ ố ô….
Hermione: Ron…Ron…chuyện gì xảy ra với cậu vậy?
Snape: Ôi không, chúng ta mệt rồi đây
Scorpius: Cái Xoay thời gian cũng làm Albus bị đau như vậy. Vào lần đầu tiên khi tụi em dịch chuyển
Ron: Cám ơn…nha…lời cảnh báo…ui da…. sớm thiệt.
Snape: Chúng ta đang ở trên mặt đất. Nhanh nhanh, trốn đi. Nhanh!
Hermione: Ron, cậu vẫn đi được mà…. nhanh lên nào…
Ron đứng dậy rồi thét lên trong đau đớn. Snape giơ đũa phép lên
Scorpius: Chúng ta làm được chưa?
Hermione: Tôi đã chặn câu thần chú đó. Cedric giữ được đũa phép rồi. Ừ thì, trên cơ bản là thành công.
Snape: Nhưng chúng ta đã trở lại sai địa điểm rồi, chúng ta đang ở ngoài, hai trò đang ở ngoài.
Ron: Chúng ta phải dùng cái Xoay thời gian lần nữa…ra khỏi chỗ này…
Snape: Chúng ta cần tìm chỗ trú, chúng ta đang bị lộ.
Bỗng nhiên khắp xung quanh khán đài có cảm giác một luồng gió lạnh thổi qua. Những chiếc áo chùng đen xuất hiện xung quanh, rồi từ từ hiện thành những cái bóng mờ mờ, rồi trở thành bọn Giám ngục.
Hermione: Trễ rồi.
Snape: Thảm họa thật!
Hermione: (nhận ra những gì phải làm)
Bọn chúng truy lùng em, không phải mọi người.
Ron. Tớ yêu cậu, luôn như thế. Giờ thì cả ba đi ngay đi. Nhanh lên. Đi ngay.
Ron: Hả?
Scorpius: Gì ạ?
Ron: Nè tụi mình nói về mấy vụ yêu đương trước được không?
Hermione: Đây vẫn là thế giới của Voldemort. Và tớ xong nhiệm vụ rồi. Ngăn chặn nhiệm vụ thứ hai sẽ thay đổi tất cả.
Scorpius: Nhưng bọn chúng sẽ bắt cô. Bọn chúng sẽ lấy linh hồn cô.
Hermione: Rồi thì cậu sẽ thay đổi quá khứ. Và bọn chúng sẽ không làm gì được. Đi đi. Nhanh!
Bọn giám ngục phát hiện ra họ. Từ khắp nơi, những hình thù lù lù xuất hiện trong tiếng la hét đinh tai.
Snape: Đi! Chúng ta phải đi ngay!
Ông kéo tay Scorpius, nó chần chừ một lúc rồi đi theo ông.
Hermione nhìn Ron
Hermione: Cậu cũng nên đi đi, nhanh!
Ron: Ừ thì…bọn chúng cũng truy lùng tớ mà, dù chúng chẳng hứng thú cho lắm, với lại, tớ đang đau quá chừng. Và tớ nghĩ tớ nên ở lại đây. Expecto…
Ngay khi Ron vừa định phóng bùa Thần hộ mệnh thì Hermione đã chặn cậu lại
Hermione: Để chúng tiến lại gần một chút, tụi mình phải để cho thằng bé thời gian chạy trốn
Ron nhìn cô rồi gật đầu buồn bã
Hermione: Một đứa con gái
Ron: Và một thằng con trai nữa. Tớ thích ý tưởng này.
Rồi cậu nhìn quanh và biết điều gì đang chờ đợi mình
Tớ hơi… sợ…
Hermione: Hôn tớ đi
Ron suy nghĩ rồi hôn Hermione. Sau đó họ bị tách ra và bị ghim chặt xuống đất. Chúng ta thấy được hai vệt sáng máu vàng đang bị kéo ra khỏi người họ. Linh hồn họ đã bị nuốt mất. Thật đáng sợ.
Scorpius quan sát trong vô vọng
Snape: Đi xuống nước đi. Đi nhẹ thôi, đừng chạy.
Snape nhìn Scorpius
Bình tĩnh đi Scorpius. Bọn chúng bị mù nhưng có thể đánh hơi được nỗi sợ của trò.
Scorpius nhìn thầy Snape
Scorpius: Bọn chúng vừa hút linh hồn của họ.
Một tên Giám ngục bay vụt xuống và dừng lại trước mặt Scorpius.
Snape: Hãy nghĩ về những chuyện khác đi Scorpius. Làm chủ suy nghĩ đi.
Scorpius: Em lạnh quá, em không thấy gì cả. Có một màn sương mù bên trong em…xung quanh em nữa.
Snape: Trò là vua mà, còn ta là một giáo sư. Chúng chỉ tấn công ta nếu có lý do chính đáng. Nghĩ về những gì trò yêu mến, hãy nghĩ đến lý do trò ở đây.
Scorpius: Em có thể nghe thấy giọng mẹ em. Bà ấy đang gọi em…bà ấy muốn em giúp…nhưng bà ấy biết là em không thể…
Snape: Nghe ta, Scorpius. Nghĩ về Albus ấy. Em sẵn sàng từ bỏ vương quốc của mình vì Albus, phải không?
Scorpius cảm thấy tuyệt vọng. Nó đang bị nuốt chửng bởi những suy nghĩ mà bọn Giám ngục nhét vào đầu nó.
Snape: Một người thôi. Nghĩ về một người thôi. Ta đã không thể cứu Harry cho Lily. Giờ ta hiến dâng tất cả lòng trung thành của ta cho những gì cô ấy tin tưởng. Và nhờ thế…ta có thể bắt đầu tin vào bản thân mình.
Scorpius mĩm cười với thầy Snape. Nó bước một bước tự tin tránh xa tên Giám ngục.
Scorpius: Thế giới sẽ thay đổi và chúng ta sẽ thay đổi theo nó. Có lẽ em đã tốt hơn ở thế giới này, nhưng bản thân thế giới này lại chẳng tốt đẹp gì. Và em không muốn điều đó.
Bỗng nhiên bà Dolores Umbridge xuất hiện trước mặt họ.
Dolores Umbridge: Giáo sư Snape!
Snape: Giáo sư Umbridge.
Dolores Umbridge: Ông có nghe tìn gì chưa? Bọn ta đã bắt được tên máu bùn phản bội Hermione Granger. Nó mới vừa bị bắt ở ngay đây
Snape: Hay làm sao!
Dolores nhìn Snape, và ông cũng nhìn lại
Dolores Umbridge: Ở đây cùng với ông. Granger đã đi cùng ông.
Snape: Với tôi hả? Làm gì có, cô nhầm rồi.
Dolores Umbridge: Ở đây cùng với ông và cậu Scorpius Malfoy. Một học sinh ưu tú mà ta đang để mắt tới.
Scorpius: À ha…
Snape: Dolores, bọn này trễ giờ lên lớp rồi, vậy cô có phiền tránh qua một bên không…
Dolores Umbridge: Nếu ông trễ giờ lên lớp thì tại sao không lo chạy về trường? Mà đang vội làm gì để chạy đến hồ nước vậy?
Một sự im lặng căng thẳng bao trùm. Rồi sau đó Snape làm một chuyện mà trước giờ chẳng thấy ông làm…ông cười
Snape: Bà nghi ngờ tôi bao lâu rồi?
Dolores Umbridge bay lên khỏi mặt đất, mụ dang tay ra, phép thuật hắc ám tỏa ra khắp nơi. Rồi mụ lấy đũa phép ra.
Dolores Umbridge: Nhiều năm rồi. Và lẽ ra ta nên làm thế này sớm hơn.
Snape nhanh hơn mụ. Ông giơ đũa phép lên.
Snape: Depulso!
Dolores bị ném bay trong không trung.
Bà ta luôn quá tự mãn về sức mạnh của mình. Giờ thì ta hết đường chạy rồi.
Bầu trời tối sầm trên đầu họ.
Expecto Patronum!
Snape tạo ra một Thần hộ mệnh, một con hươu cái màu trắng tuyệt đẹp
Scorpius: Một con hươu cái? Thần hộ mệnh của Lily?
Snape: Lạ lắm phải không? Ta cũng từng rất bất ngờ.
Bọn Giám ngục bắt đầu bao vây hai người, và Snape biết chuyện gì sắp tới.
Trò nên chạy đi. Ta sẽ giữ chân bọn chúng lâu nhất có thể.
Scorpius: Cám ơn vì đã trở thành ánh sáng trong màn đêm của em.
Thầy Snape nhìn nó, và như một người hùng, thầy mĩm cười
Snape: Nói với Albus, Albus Severus…Ta rất tự hào vì thằng bé đang mang cái tên của ta. Giờ thì đi đi, nhanh!
Con hươu quay lại nhìn Scorpius rồi bắt đầu chạy. Scorpius chần chừ rồi chạy theo con hươu và xung quanh nó thế giới bắt đầu nhuốm mùi đáng sợ. Một tiếng thét điếng người phát lên ở đằng xa, Scorpius hướng về phía hồ nước rồi lao mình xuống đó.
Snape đã chuẩn bị tâm lý cho điều này.
Ông bị nhấc bổng lên rồi bị đẩy xuống đất một cách thô bạo rồi lại bị kéo lên không trung nơi linh hồn ông bị hút cạn. Và tiếng thét của ông đau đớn gấp trăm lần.
Con hươu quay lại nhìn ông với đôi mắt tuyệt đẹp rồi biến mất.
Rồi có một thứ ánh sáng chói lọi, một tiếng va chạm lớn.
Rồi im lặng…dần dần trở nên tĩnh mịch…
Thời gian dừng lại, rồi quay ngược, dừng lại, rồi bắt đầu tuôn về quá khứ, từ từ nhanh dần…
Rồi Scorpius ngoi lên khỏi mặt nước, thở một cách nặng nhọc. Nó nhìn quanh, mỗi lần thở là ngực nó lại đau nhói. Nó nhìn lên trời. Bầu trời hình như trong xanh hơn lần trước.
Rồi Albus xuất hiện ngay sau lưng nó. Một thoáng im lặng. Scorpius chăm chú nhìn Albus, không dám tin vào mắt mình. Cả hai đứa thở phì phò.
Albus: Wow!!!
Scorpius: Ôi trời Albus!
Albus: Gần quá chừng! Cậu có thấy cái tên người cá đó không? Anh ta có…. gì ấy nhỉ…rồi thì…mọi thứ…thiệt là… tuyệt!!!
Scorpius: Là cậu đây rồi!
Albus: Thiệt là lạ ghê á…rõ ràng là tớ đã thấy Cedric bắt đầu phình to ra…nhưng rồi anh ấy lại thu nhỏ lại…và tớ nhìn thấy cậu đang niệm chú gì đó…
Scorpius: Cậu không biết tớ cảm thấy vui thế nào khi được thấy cậu lần nữa đâu.
Albus: Cậu mới thấy tớ cách đây hai phút chứ mấy.
Scorpius ôm chặt Albus trong nước, hơi khó khăn một chút.
Scorpius: Có hàng tá chuyện xảy ra sau đó.
Albus: Cẩn thận đấy. Cậu đang dìm tớ xuống nước đây này. Mà cậu đang mặc cái gì vậy?
Scorpius: Tớ đang mặc cái gì á hả? (Nó cởi bỏ áo choàng). Còn cậu? À phải rồi. Cậu ở nhà Slytherin mà.
Albus: Có hiệu quả không? Tụi mình làm được gì không?
Scorpius: Không. Và chuyện này thật là tuyệt.
Albus: Gì hả? Tụi mình thất bại mà.
Scorpius: Đúng, đúng vậy và chuyện đó mới đúng là VUI!
Nó quẩy nước tung tóe khắp nơi, Albus phải lôi nó lên bờ.
Albus: Scorpius. Cậu lại ăn quá nhiều đồ ngọt nữa à?
Scorpius: Rồi cậu sẽ biết thôi…ôi mấy cái lời đồn nhảm và cả Albus nữa. Tớ thích chuyện này.
Albus: Giờ thì tớ bắt đầu thấy lo cho cậu rồi đấy…
Harry xuất hiện và bước đến bờ hồ. Theo sau là Draco, Ginny và giáo sư McGonagall.
Harry: Albus. Albus. Con có sao không?
Scorpius: (mừng đến phát điên)
Harry! Là Harry Potter! Và dì Ginny nữa. Cô McGonagall. Và cha…cha của tớ…! Chào cha!
Draco: Ừ…chào Scorpius.
Albus: Mọi người đều ở đây.
Ginny: Và Myrtle đã nói với chúng ta mọi chuyện.
Albus: Chuyện gì đang diễn ra vậy ạ?
Giáo sư McGonagall: Bọn em mới là những người vừa du hành thời gian. Sao không ai kể cho bọn ta nghe chuyện gì đã xảy ra nhỉ?
Scorpius ngay lập tức nhận ra họ đang nói về chuyện gì
Scorpius: Ôi không…em không có ý phá phách gì đâu…nó đâu rồi?
Albus: Ý cậu hỏi tụi mình quay về từ đâu ấy hả?
Scorpius: Tớ làm mất nó rồi. Tớ đã làm mất cái Xoay thời gian.
Albus: (nhìn Scorpius, bối rối thật sự)
Cậu làm mất cái gì cơ?
Harry: Thôi đừng có diễn trò nữa Albus.
Giáo sư McGonagall: Ta nghĩ hai trò có nhiều điều cần phải giải thích rồi đấy.
Phân đoạn 3, Cảnh 10: Hogwarts, văn phòng hiệu trưởng
Draco, Ginny và Harry đứng đằng sau Scorpius và Albus, tụi nó đang hết sức ân hận, còn giáo sư McGonagall thì đang nổi giận đùng đùng
Giáo sư McGonagall: Vậy rõ ràng là, hai trò đã tự ý nhảy khỏi tàu tốc hành Hogwarts, đột nhập vào Bộ pháp thuật và trộm cái Xoay thời gian, sử dụng nó để thay đổi thời gian, rồi vì thế mà hai trò làm hai người biến mất khỏi thế giới này…
Albus: Em công nhận là chuyện này không hay ho gì lắm
Giáo sư McGonagall: Và hai trò sửa sai cho việc làm Hugo và Rose Granger-Weasley biến mất bằng cách quay ngược lại thời gian một lần nữa, và lần này thay vì làm biến mất hai người, trò làm biến mất hàng trăm triệu người khác đồng thời giết luôn cha mình, và trò hồi sinh tên phù thủy xấu xa nhất mà cả thế giới đều khiếp sợ, mở ra thời đại mới cho thế lực Hắc ám. (Nuốt khan). Trò nói đúng rồi đấy cậu Potter ạ. Nghe không hay ho chút nào. Hai trò có biết mình hành động ngu ngốc thế nào không hả?
Scorpius: Dạ có, thưa giáo sư.
Albus do dự một lúc rồi nó nhìn Harry.
Albus: Dạ.
Harry: Giáo sư, tôi có thể…
Giáo sư McGonagall: Không đâu. Dù cậu có muốn làm nhiệm vụ của một người cha thế nào đi nữa, đó là việc của cậu. Nhưng đây là trường tôi, và chúng là học sinh của tôi, chính tôi sẽ quyết định chúng phải đối mặt với loại hình phạt nào.
Draco: Có vẻ thế là công bằng.
Harry nhìn Ginny, cô lắc đầu
Giáo sư McGonagall: Lẽ ra ta có thể đuổi học hai trò (bà nhìn Harry), nhưng nếu xét về mọi chuyện vừa xảy ra, ta nghĩ sẽ an toàn hơn nếu hai trò nằm trong sự giám sát của ta. Hai trò bị cấm túc, đúng vậy, hai trò có thể tự suy xét về lỗi lầm của mình trong thời gian cấm túc đến hết năm. Không Giáng Sinh. Và hãy quên luôn chuyến đi đến làng Hogsmeade. Và chưa hết…
Hermione đột ngột xuất hiện. Điệu bộ đầy kiên quyết
Hermione: Tôi bỏ lỡ chuyện gì vậy?
Giáo sư McGonagall: (nghiêm túc)
Ta nghĩ cô đã bỏ lỡ phép lịch sự tối thiểu cần thiết trước khi vào phòng ai đó là phải gõ cửa, Hermione Granger.
Hermione: (lùi lại một bước)
À vâng.
Giáo sư McGonagall: Nếu ta có thể cấm túc cô thưa Bộ trưởng, ta rất muốn làm. Giấu một cái Xoay thời gian, một thứ ngớ ngẫn gây ra đủ chuyện phiền phức.
Hermione: Nhưng em bảo vệ nó đàng hoàng
Giáo sư McGonagall: Trong một cái kệ sách. Cô đặt nó trong một cái kệ sách. Có buồn cười không chứ?
Hermione: Cô Minerva. (Hít thở sâu). Giáo sư McGonagall…
Giáo sư McGonagall: Hai đứa con của cô bị biến mất!
Hermione im lặng
Chuyện ngớ ngẫn này xảy ra ngay trong trường tôi, dưới sự quản lý của tôi. Sau tất cả những gì Dumbledore đã làm, tôi không thể chịu được ý nghĩ mình đang phá hỏng mọi thứ…
Hermione: Em hiểu.
Giáo sư McGonagall tự trấn tỉnh mình
Giáo sư McGonagall: (nói với Albus và Scorpius)
Mục đích của hai trò khi cứu Cedric rất mạo hiểm khi không có ai hướng dẫn. Và có vẻ như trò đã hành động khá can đảm đó Scorpius, còn trò, Albus, có một bài học thậm chí đến cha của trò đôi lúc cũng không nhận ra, đó là, sự dũng cảm không phải lúc nào cũng được tha thứ nếu điều đó đi kèm với sự ngu ngốc. Nghĩ thử xem. Nghĩ xem thế giới này sẽ thế nào nếu Voldemort làm chủ…
Scorpius: Một thế giới rất đáng sợ.
Giáo sư McGonagall: Các trò còn rất trẻ. (Bà nhìn Harry, Draco, Ginny và Hermione). Các cô cậu cũng thế. Các trò chẳng thể nào hình dung được mặt tối trong những cuộc chiến ở thế giới phù thủy là thế nào đâu. Các trò…lúc nào cũng thiếu thận trọng…với thế giới mà…những người bạn thân thiết của ta và của chính các trò đã hi sinh để tạo ra và duy trì.
Albus: Vâng ạ, thưa giáo sư.
Scorpius: Em biết rồi ạ.
Giáo sư McGonagall: Giờ thì tiếp nào. Ra ngoài. Tất cả các trò. Và tìm cho ta cái Xoay thời gian. NGAY!